Một cái tát có thể không để lại vết bầm, nhưng nó khắc sâu trong ký ức non nớt một nỗi sợ tồn tại suốt đời. Vào tháng 11/2022, tại Virginia Beach (Mỹ), một giáo viên mầm non đã tát một đứa trẻ mới 21 tháng tuổi. Hành vi này không chỉ bị lên án mạnh mẽ mà còn dẫn đến việc sa thải ngay lập tức và sau đó là án tù vào đầu năm 2024. (Theo bài viết: Cái tát trong vô thức - VNexpress)
 |
Cái tát trong góc khuất: Báo động đỏ về bạo hành trẻ trong môi trường mầm non |
Câu chuyện tưởng chừng chỉ là một vụ việc lẻ tẻ, nhưng nó là hồi chuông cảnh tỉnh về bạo hành trẻ em trong môi trường giáo dục, không chỉ ở Mỹ mà trên toàn thế giới – trong đó có Việt Nam.
Bạo hành trẻ em – Không thể dung thứ trong bất cứ hoàn cảnh nào
Trong nhiều năm qua, Australia – quốc gia nổi tiếng với nền pháp trị nhân văn – vẫn duy trì quan điểm không khoan nhượng với các hành vi bạo lực thể chất trong môi trường giáo dục mầm non. Mọi hình thức đánh mắng, xúc phạm danh dự trẻ đều được xem là hành vi vi phạm nghiêm trọng pháp luật.
Tại Việt Nam, dù hệ thống pháp luật cũng có những quy định tương đối rõ ràng – như Điều 140 và 134 trong Bộ Luật Hình sự 2015, quy định về “Hành hạ người khác” và “Cố ý gây thương tích” – nhưng việc thực thi vẫn còn nhiều lỗ hổng. Những vụ việc đau lòng vẫn tái diễn: trẻ bị đánh trong lớp học, bị nhốt trong nhà vệ sinh, bị kéo ra khỏi camera để trừng phạt.
Tại sao lại như vậy?
3 lỗ hổng đang khiến trẻ em trở thành nạn nhân trong chính môi trường giáo dục
1. Đào tạo giáo viên còn hình thức, thiếu thực chất
Một thực tế đáng lo ngại là việc để trở thành giáo viên mầm non tại Việt Nam hiện nay vẫn còn mang tính hình thức. Muốn đạt chuẩn hạng III, ứng viên cần có bằng cao đẳng, chứng chỉ tin học, chứng chỉ nghề nghiệp – nhưng điều cốt lõi là kỹ năng tâm lý, cảm xúc, quản lý hành vi trẻ nhỏ thì lại ít được nhấn mạnh.
Thống kê đến tháng 4/2025 cho thấy, khoảng 33.000 giáo viên mầm non chưa đạt chuẩn. Nhưng đây mới chỉ là “bề nổi của tảng băng chìm”. Các cơ sở tư thục, nhóm trẻ gia đình, lớp giữ trẻ tự phát vẫn tuyển dụng ồ ạt mà không kiểm tra chất lượng đào tạo của người chăm sóc trẻ.
Câu chuyện tại Bắc Ninh, nơi một cô giáo “lôi trẻ vào góc khuất để đánh” vì lý do “gia đình có chuyện, không kiểm soát được cảm xúc” – đã cho thấy sự thiếu hụt nghiêm trọng về kỹ năng ứng xử, kiểm soát cảm xúc và đạo đức nghề nghiệp.
2. Trách nhiệm giám sát mờ nhạt, xử lý còn nhẹ tay
Điểm chung của các vụ bạo hành trẻ là chính cơ sở giáo dục lại không phát hiện ra hành vi sai trái. Các đồng nghiệp, quản lý, thậm chí người đứng đầu trung tâm gần như không hành động cho đến khi video bị tung lên mạng, hoặc phụ huynh kéo đến làm căng.
Nếu trách nhiệm pháp lý được thiết lập rõ ràng hơn – ví dụ: cơ sở vi phạm bị đình chỉ hoạt động, cấm kinh doanh giáo dục vĩnh viễn – thì chủ cơ sở sẽ có động lực giám sát chặt chẽ đội ngũ nhân viên. Khi đó, người quản lý sẽ không thể làm ngơ, mà phải là người đầu tiên lao vào ngăn chặn khi thấy trẻ bị hành xử sai.
3. Gia đình và xã hội còn nuông chiều quan điểm “thương cho roi cho vọt”
Một trong những nguyên nhân sâu xa, chính là tâm lý xã hội “dạy con phải nghiêm khắc”. Nhiều bậc cha mẹ vẫn tin rằng “một vài roi vọt là chuyện bình thường” hoặc “tôi đánh con được, người khác không được” – dẫn đến sự mâu thuẫn trong nhận thức của chính giáo viên.
Khi các cô giáo không được đào tạo bài bản, lại nghe từ phụ huynh những lời như: “Cô cứ đánh cháu đi, cháu lì lắm” – thì việc hình thành nhận thức sai lệch về quyền đánh trẻ là điều dễ hiểu.
Giáo viên có thể được học nghề sư phạm, nhưng phụ huynh thì không. Sự thiếu đồng thuận về phương pháp giáo dục đang tạo ra môi trường mơ hồ, nơi mà hành vi bạo lực được che đậy dưới vỏ bọc "dạy dỗ" hay "yêu thương nghiêm khắc".
Khi “cái tát” không chỉ là vết thương thể xác
Nhiều người cho rằng: “Một cái tát thì có gì ghê gớm?” Nhưng cái tát ấy, khi đến từ một người cô – người được trẻ tin tưởng, yêu thương – lại là vết nứt đầu tiên trong thế giới an toàn mà trẻ nhỏ cố gắng xây dựng.
Cô giáo ở Bắc Ninh kéo trẻ ra khỏi tầm quan sát camera. Cô giáo ở Kon Tum dẫn trẻ vào nhà vệ sinh để trừng phạt. Những hành động đó không xuất phát từ vô thức, mà là chủ ý che giấu, chủ ý gây tổn thương – và càng chứng tỏ sự mất nhân tính, lệch chuẩn đạo đức nghề nghiệp.
Cần một cuộc cải tổ toàn diện trong giáo dục mầm non
Việc nâng cao chất lượng giáo viên mầm non không chỉ là câu chuyện bằng cấp, mà còn là cải cách đào tạo theo hướng nhân bản, thực tế và liên ngành – kết hợp giữa giáo dục, tâm lý, y tế, luật pháp và công nghệ.
-
Các cơ sở giáo dục cần được gắn camera, nhưng hơn hết là phải có quy trình giám sát nhân sự hiệu quả.
-
Phụ huynh cần được nâng cao nhận thức về quyền của trẻ em, để không vô tình tiếp tay cho bạo lực.
-
Luật pháp cần có hình phạt nghiêm khắc hơn với cơ sở vi phạm – bao gồm cả hình sự hóa người đứng đầu nếu buông lỏng quản lý.
Lời kết: Đừng để cái tát trở thành vết sẹo trong ký ức của một đứa trẻ
Trẻ em không thể tự bảo vệ mình. Chúng ta – người lớn, nhà giáo, phụ huynh, xã hội – mới là người có trách nhiệm tạo ra một môi trường an toàn cho các em.
Một cái tát có thể diễn ra trong 3 giây, nhưng nỗi sợ có thể kéo dài 30 năm. Đừng để lòng mình day dứt mỗi khi thấy một đoạn clip được chia sẻ trên mạng. Hãy để mỗi hành động của chúng ta hôm nay trở thành lá chắn bảo vệ trẻ em khỏi những tổn thương không cần thiết.
-
Bạo hành trẻ em mầm non
-
Cái tát trong lớp học
-
Giáo viên mầm non đánh trẻ
-
Quy định pháp luật về bạo hành trẻ
-
Trách nhiệm của cơ sở giáo dục mầm non
-
Giáo dục không roi vọt
-
Cách xử lý khi trẻ bị bạo hành
-
Luật bảo vệ trẻ em Việt Nam
-
Bạo lực học đường cấp mầm non
-
Video bạo hành trẻ mầm non
Comments
Post a Comment